Ngủ nhà ” Người ” ….
Trong cuộc sống thường nhật, không phải lúc nào ta cũng ở nhà mình. Có khi vài ngày đi công tác, khi thì về quê thăm gia đình, có lúc du lịch, hoặc đơn giản là qua nhà bạn ngủ chơi. Và rồi, chắc ai cũng từng thắc mắc: “Sao ngủ ở nhà thì ngon giấc, còn nơi khác – dù là khách sạn 5 sao – lại trằn trọc, mệt mỏi?”
Lý do có thể đơn giản là không quen chỗ, tiếng động lạ, đệm giường khác… nhưng đôi lúc, lại là những chuyện… không thể lý giải. Có thể là bóng đè, bị quấy phá, mộng mị, hay cảm giác nặng nề mơ hồ khiến cả chuyến đi trở nên u ám, mỏi mệt hoặc đơn giản là không thể ngủ được.
Và Tư – cũng không ngoại lệ.
Năm 2015, Tư có chuyến công tác dài ngày ở Hạ Long. Hôm đó trễ chuyến bay, tới sân bay Nội Bài thì chẳng còn xe nào đi Hạ Long, đành thuê tạm một khách sạn khá lớn trên đường Trần Bình Trọng (xin phép được giấu tên ***). Tư chỉ định nghỉ tạm một đêm, sáng mai đi tiếp.
Vì quá mệt nên vừa nằm xuống là ngủ lúc nào không hay. Nhưng rồi, một cảm giác nặng nề kỳ lạ khiến Tư giật mình. Mắt mở ra thì… ôi trời đất ơi – Tư bị bóng đè.
Lần này là một bé gái chừng 7–8 tuổi, tóc thắt bím, mặc váy đỏ, rất xinh. Hai bàn chân nhỏ xíu của bé đang… đứng ngay trên đùi Tư.
Cảm giác lúc đó thật sự là sợ hãi, bối rối, và chỉ biết khóc.
Theo phản xạ, Tư lập tức niệm “Nam Mô Quan Âm Bồ Tát” – chắc cũng cả chục lần. Nhưng càng niệm thì bé càng cúi xuống gần hơn, rồi… cười rất tươi. Sau khoảng 10 phút – có lẽ bé chán – thì bé rời đi. Tư thoát khỏi tình trạng bị đè, bật dậy theo bản năng… và trên đùi Tư lúc đó vẫn còn in rõ hai dấu chân nhỏ xíu.
Tư bật khóc. Vội vàng gọi ngay cho ông Hai – bạn đạo thân thiết. Ông trấn an xong thì bảo Tư phải đổi phòng ngay lập tức. Đêm đó, Tư không ngủ thêm được phút nào, chỉ mong trời mau sáng để rời khỏi chỗ đó.
Chưa hết đâu. Tư còn có một ông anh “ngang hông” – tức không cùng huyết thống, nhưng thân như ruột thịt – người có duyên âm nặng. Ổng hay đùa rằng “không đẹp trai nhưng vong nữ theo đông hơn fan ca sĩ.”
Trong một lần đi chùa Yên Tử, hôm sau cả đoàn phải leo núi nên mọi người ngủ sớm. Đêm đó, ổng mơ thấy hai cô gái mặc đồ cung nữ tới rủ đi chơi. Hai bên dạo chơi vui vẻ, trò chuyện rất tự nhiên. Nhưng đúng lúc cao trào thì… người nằm bên cạnh vô tình đạp trúng mặt ổng, thế là “tỉnh mộng”.
Sáng hôm sau, khi cả đoàn đến suối Giải Oan dưới chân núi Yên Tử, thì… ổng lại “gặp” hai cô gái tối qua. Lần này là qua tranh thờ và lời kể của sư trụ trì – về câu chuyện linh thiêng của dòng suối ấy.
Gần đây nhất là tháng 5/2021, vợ chồng người bạn thân của Tư dẫn hai bé nhỏ đi nghỉ ở Vin Holiday Phú Quốc. Đêm đầu tiên, bạn Tư đang nằm thì thấy một cụ bà có cặp nanh dài, móng tay nhọn hoắt, lặng lẽ cào vào chân. Bạn không cử động được, trong cơn sợ hãi chỉ biết bóp chặt tay chồng, mong anh tỉnh để gọi dậy.
Khi choàng tỉnh, bạn quay sang… giận dỗi:
– Sao không gọi em dậy?
Ông chồng ngơ ngác đáp:
– Gọi gì đâu, em đang… nắm đầu gối của anh mà!
Thế là hết vui. Chuyến đi coi như mất nửa phần bình yên.
Thật ra còn rất nhiều câu chuyện như vậy. Nhiều người nghĩ đơn giản là mơ, hay do mệt quá sinh ra ảo giác. Nhưng Tư nghĩ, không hẳn vậy.
Ông bà ta có câu: “Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá.” Không phải tự nhiên mà người xưa dặn dò như thế. Mình đến đâu ở tạm, nếu không xin phép thì hóa ra là… tự ý vào nhà người ta mà chẳng một lời chào. Gặp nơi hiền lành thì không sao, chứ gặp chỗ dữ thì biết làm sao?
Thử tưởng tượng đi: có đứa nhỏ lạ hoắc vào phòng bạn, tự nhiên nhảy nhót, đụng chạm đồ đạc – bạn có vui không?
Tư không dám nói gì lớn lao, chỉ xin chia sẻ một lời khuyên nhỏ:
Khi đi đâu ở lại qua đêm, hãy nhớ xin phép.
Không cần cầu kỳ. Chỉ cần đứng ở chỗ sạch sẽ, chắp tay, thành tâm khấn:
“Con tên là [Họ tên], sinh năm […]. Nay có việc phải ở lại đây ít hôm. Con người trần mắt thịt, nếu có điều gì sơ suất, mong các vị nơi đây lượng thứ và cho con được bình yên.”
Chỉ một câu đơn giản, đổi lại sự yên ổn và vui vẻ cho cả chuyến đi – thì tiếc gì mà không làm, đúng không mọi người?
(*) Về cô bé áo đỏ
Sau này, Tư có tìm hiểu thì được biết – khi xây khách sạn, bé bị dùng để trấn yểm, với mục đích thu hút khách. Tư từng nhờ thầy giúp đưa bé đi siêu thoát, nhưng duyên chưa đến, giờ chưa tới.
Vậy nên, nếu ai gặp trường hợp như Tư, đừng la hét, đừng sợ hãi, càng đừng chửi bới hay gọi họ là ma quỷ. Vì họ – cũng từng là con người.