Table of Contents

Chỉ một câu thành ngữ giản dị, nhưng đã để lại trong tôi những khoảnh khắc đọng lại trong lặng im

Đêm trực ở xưởng nhôm

Trong một đêm giao thừa bao trùm sương giá, Tết đến nhưng xưởng nhôm vẫn cần người trực. Bạn Tư- anh Cu Anh và chú thợ lâu năm được phân công chốt ca trực do cả 2 đều là người thành phố. Gác xép cũ kỹ – nơi nghỉ của thợ – thoáng nghe kể rằng đây là chốn linh hồn đùa giỡn của những em bé không kịp lớn.

Trước khi chia tay, anh Cu Anh khẽ dặn:

“Chú ở lại nhớ cẩn thận lời nói… nơi này người ta kiêng lắm.”

Chú chỉ cười vang, giọng thách thức:

“Tao chẳng tin gì mấy chuyện ma quỷ. Có giỏi thì ra đây chơi với tao!”

Anh Cu Anh im lặng, chỉ nở nụ cười nhạt. Đến gần hai giờ sáng, chú hốt hoảng gọi anh ra đón về. Anh vọi vàng chạy ra, thấy chú ngồi bệt dưới gốc cây cách xưởng hơn 20m, mặt tái mét, người run bần bật.

“Mày ơi… nó kéo tao… nó đẩy tao xuống võng… cho tao về!”

Từ đêm ấy, chú không bao giờ nhắc đến chuyện tâm linh một cách khinh suất nữa.

Cặp rắn nơi ngôi đình cổ

Ngôi đình trăm tuổi của nhà chồng Tư mỗi mùa lễ hội lại xuất hiện một cặp rắn lớn quấn lấy nhau giữa sân – như hai vị thần hộ mệnh. Dòng họ kính cẩn dâng hương, tin rằng đó là dấu hiệu bề trên phù trì.

Nhưng một năm, bác thứ tư sợ hãi vung gậy đuổi, vô tình làm một con rắn trầy da chảy máu. Mọi người vội ngăn, nhưng bác chỉ cười hồn nhiên. Ba ngày sau, bác đau lưng không thể ngồi dậy, khắp người ê ẩm. Chữa ở nhiều thầy thuốc không khỏi. Mãi đến khi thành tâm trở lại đình, khấn xin và dâng lễ xin lỗi, bác mới đỡ dần. Nhưng mỗi khi trời trở gió, căn đau vẫn âm ỉ, như tiếng rít của loài vật kia vang vọng trong đêm.

Ngã trên đường Hòn Bà

Con đường dẫn lên chùa Hòn Bà khúc khuỷu đá cuội, mỏm núi dựng đứng. Khi Tư dẫn gia đình, vòng tay dìu những đứa trẻ, họ vượt dốc đầy vất vả. Cặp đôi đi trước, chàng trai thở dài:

“Đường khó thế này, có mệt thì thôi.”

Cô gái dịu dàng đáp:

“Đến nơi linh thiêng, nên thành tâm hơn một chút.”

Chưa kịp hết lời, chàng trai trượt chân, ngã sấp giữa đường, hai tay trầy xước rớm máu. Những người xung quanh nhanh chóng dìu lên, ai đó nhẹ nhàng nhắc:

“Bà linh lắm, nhớ xin lỗi Bà trước khi bước tiếp…”

Lời thì thầm của niềm tin

“Có thờ có thiêng, có kiêng có lành” không chỉ là lời nhắc, mà là sợi dây kết nối hữu hình với vô hình.

  • Thờ là dâng lên tấm lòng thành, hướng về những giá trị linh thiêng mà đôi mắt ta không nhìn thấy, nhưng trái tim luôn cảm nhận.
  • Kiêng là giữ lại khoảnh khắc tĩnh lặng, để lắng nghe tiếng nói của cõi sâu và tự nhắc mình chừng mực.

Khi biết thờ, ta biết kính trọng điều cao cả.
Khi biết kiêng, ta tự giữ mình trong khuôn khổ của đạo và tình.
Khi hai điều ấy cùng song hành, bước chân nhẹ, lòng an yên.

Có thiêng vì tấm lòng thành,
Có lành khi dạ trong xanh.
Lặng nghe gió thoảng vòm trúc,
Mới hay vô hình cũng đầy tình.

Hãy để mỗi lần thắp nén hương là một lần ta nhớ về sự khiêm nhường, để tâm tư bình thản giữa nhịp đời hối hả.

Trong mỗi nghi thức dâng hương, niềm tin “có thờ có thiêng” chỉ trọn vẹn khi đi kèm với “chữ Tâm” – tấm lòng thành kính dành cho bề trên. Để khám phá sâu hơn cách đặt tâm trong từng lễ cúng, mời bạn đọc tiếp bài ” Câu hỏi về chữ Tâm” nơi hé lộ bí quyết giữ lòng thành trước bàn thờ


Categorized in:

Tâm Linh Huyền Bí,