Bùa Lỗ Ban – Sức mạnh Vượt Trội

Trong đời sống thường ngày, hai chữ “Lỗ Ban” thường được nhắc tới như bùa Lỗ Ban hay thước Lỗ Ban. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau cái tên ấy là một con người có thật: Công Thâu Ban, một thợ thủ công, nhà sáng chế và kỹ sư thiên tài thời Chiến Quốc, được hậu thế tôn làm tổ sư nghề mộc, nghề xây dựng, và một phần phong thủy Đông Á.

Theo dòng chảy lịch sử, bùa Lỗ Ban không chỉ dừng lại ở kỹ thuật xây dựng hay đo đạc. Nó dần hóa thân thành một dạng bùa chú huyền môn, được truyền lại qua các dòng thầy mộc và thầy pháp. Và từ đó, bùa Lỗ Ban mang trong mình hai gương mặt – sáng và tối, từ bi và nghiệt ngã:

  • Một mặt, bùa có thể trấn yểm, trù ếm, gây hại. Có người dùng để trả thù, khiến nạn nhân gặp phải những bất an khó lý giải: gia đạo lục đục, sức khỏe sa sút, thậm chí là bệnh tật hoặc tử vong. Những ai phạm vào luật tổ, hoặc xem thường đạo nghề, đôi khi phải gánh hậu quả không thấy bằng mắt.
  • Nhưng ở mặt khác, bùa Lỗ Ban cũng là một dạng phù hộ. Khi dùng đúng cách, từ một người có tâm đạo thanh tịnh, bùa có thể trấn an phong thủy, bảo vệ gia chủ khỏi tà khí, hút vượng khí, kéo tài lộc hoặc hóa giải xui xẻo.

Người xưa thường nói:

“Bùa không có tội. Tội hay phúc đều do tay người dùng.”

Và cũng chính vì thế, Lỗ Ban từ một bậc tổ nghề đã trở thành biểu tượng của quyền năng – nơi giao thoa giữa kỹ thuật và tâm linh, giữa tay nghề và tín ngưỡng.

Hai câu chuyện nhỏ dưới đây là những lát cắt nhẹ như khói, mong có thể giúp bạn cảm được phần nào thế giới mơ hồ và huyền bí của loại bùa này – một thế giới mà đôi khi chỉ cách chúng ta một cái nhắm mắt, một cái mở lòng.

Chuyện Thứ Nhất: Cánh Rèm Và Những Bóng Người Trưa Hè

Thuở nhỏ, nhà tôi ở cạnh một chú làm nghề mộc. Vì là người con thứ tư trong nhà nên ai cũng gọi chú là chú Tư. Một ngày nọ, cô út bên nội – người làm nghề may – nhờ chú Tư đóng một bộ khung rèm để khách thử đồ.

Khung rèm làm xong, giao tận nơi. Trước khi về, chú Tư nói khẽ một câu:

“Nếu buổi trưa có thấy ai ra vào thì cũng đừng sợ nghe.”

Câu nói nghe tưởng chơi. Nhưng lạ thay, từ hôm ấy, tiệm may bỗng đông khách hẳn lên – một điều chưa từng xảy ra trước đó.

Một trưa, khi đang lúi húi dưới bếp, cô út chợt nhìn lên gian nhà trên – bỗng thấy có ai thấp thoáng lướt qua lướt lại. Không tiếng động, không rõ hình, chỉ là cảm giác có người đi đi lại lại. Tình trạng ấy cứ lặp lại, không theo quy luật, như thể có một nhịp điệu riêng của một thế giới song song.

Lo lắng, cô út dẹp khung rèm thử đồ. Từ đó, khách vắng hẳn – như thể có ai đó từng đến và rồi đã rời đi cùng chiếc rèm ấy.

Về sau, tôi hỏi lại chú Tư. Chú chỉ cười, mắt nhìn xa xăm rồi đáp:

“Mấy người ra vào đó là binh gia của tao. Tao nhờ họ tới kéo khách cho cô mày, có hại ai đâu. Đã dặn rồi, mà cô mày sợ quá nên bỏ, thì vắng khách là đúng rồi.”

Chú chỉ tay về một vật đang đặt trên bàn thờ nhỏ nơi góc nhà, nói tiếp:

“Đó là ấn tổ nghề mộc, người ta gọi là ấn Lỗ Ban. Tao có lòng tốt. Tao làm vì tình, không như mấy người mang danh thầy mà dùng bùa hại người. Nhớ kỹ câu này:
Thầy thì ít, mà thằng thầy thì nhiều.

Chuyện Thứ Hai: Cây Xà Ngang Và Sợi Chỉ Đỏ

Chuyện thứ hai xảy ra khi tôi làm ở một xưởng cơ khí ven đô. Lúc ấy quen một người em quê miền Tây, hiền lành và chất phác. Sau thời gian làm việc chung, anh em cũng trở nên thân thiết.

Một lần, người em ấy chia sẻ:

“Em không hiểu sao, nhà em lúc ai đi làm xa thì thương nhớ nhau dữ lắm, mà cứ về tụ họp là lại xích mích, cãi vã mấy chuyện không đâu. Lạ lắm, cứ như bị cái gì đó níu kéo, chặn đường hòa khí vậy.”

Rồi một ngày, có một vị mặc áo tu sĩ đi ngang nhà. Không hẹn mà đến, không quen mà dừng. Ông nhìn vào nhà rồi bảo:

“Nhà này bị ếm. Người ếm không ác, nhưng là thầu xây nhà – đến lượt thì phải làm. Theo luật tổ nghề, cứ đến căn thứ bao nhiêu đó là phải trấn yểm, không tránh được.”

Ông ta nói thêm, người thầu ấy đã để lại một vật gì đó – một nghi thức nhỏ – ngay trên cây xà ngang giữa nhà. Mục đích không phải hại, chỉ là khiến cho gia đạo… không yên.

May mắn thay, vị tu sĩ chỉ luôn cách hóa giải:

“Lấy một sợi chỉ đỏ to, cột hai đầu cây xà ngang lại. Thế là đủ.”

Người em làm theo. Và quả nhiên, vài tháng sau, gia đình dần hòa thuận, không còn những cơn giận vô cớ, những vết thương không tên.

Một Lằn Ranh Mong Manh

Hai câu chuyện nhỏ, nhưng đủ để thấy thế giới bùa Lỗ Ban không hẳn là đen – cũng không hẳn là trắng. Nó tồn tại ở ranh giới giữa ý niệmhành động, giữa đạodụng, giữa sángbóng.

Khi du nhập vào Việt Nam, bùa Lỗ Ban chia thành nhiều dòng phái, mỗi nơi mỗi cách hành xử khác nhau. Có người dùng để hại, có người dùng để cứu. Nhưng tựu trung lại, tất cả đều phản ánh tâm người dùng.

Bùa có thể là dao hai lưỡi.
Nhưng người giữ lưỡi dao – mới là kẻ quyết định.

Có những thứ không cần tin.
Nhưng khi bước vào một thế giới khác – điều nên mang theo, là lòng tôn trọng.

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *