Không Máu Me, Không Gào Thét – Ma Đến Như Một Lời Chào…
Bạn có bao giờ thấy ma chưa? Mình thì… đã thấy. Nhưng không như phim kinh dị. Mà yên lặng. Mà thật đến rợn người.
Mình là dân học toán–tin. Cả tuổi thơ sống trong logic, không mấy tin vào chuyện ma quỷ hay thế giới vô hình. Những gì mình biết đến – đều là từ sách truyện, phim ảnh: ma cà tưng, cương thi, ma lai rút ruột… Nghe thì ly kỳ, nhưng mình chưa từng nghĩ một ngày sẽ gặp thật.
Thuở nhỏ, có lần rủ bạn bè chơi gọi ma bằng lon gần khu Nhị Tỳ Quảng Đông. Cầu khấn đến khô cổ mà cái lon nằm trơ trơ. Mình kết luận đơn giản: chắc mình không có duyên với cõi âm.
Nhưng đến năm 30 tuổi – có vẻ duyên đó… đến thật.
📍LẦN THẤY THỨ NHẤT: GIỮA BAN NGÀY, TRÊN ĐƯỜNG VẮNG
Chiều hôm ấy còn nắng. Mình chở chị họ trên chiếc Wave Tàu, đang bon bon thì đột nhiên thắng gấp: ngay giữa đường có một người đàn ông lớn tuổi đang nằm úp mặt. Vừa né kịp, mình còn nghe rõ tiếng ợ – như của một kẻ say rượu. Chị mình ngoái lại nhìn. Mình thì chỉ thấy da gà nổi khắp người.
Tối đó, chị kể: sau khi xe mình đi qua, có một xe khác… chạy xuyên qua “ông ta”. Không có tiếng va chạm, không có phản ứng, như thể chẳng có ai ở đó. Bọn mình chỉ biết im lặng. Đó là lần đầu tiên mình biết: ma có thể hiện ra giữa ban ngày. Và họ… thật đến lạ.
📍LẦN THỨ HAI: NGƯỜI PHỤ NỮ Ở GÓC VƯỜN
Lần ấy mình đến chơi nhà bạn ở Nam Trung Bộ – căn nhà cũ kỹ, tường loang màu thời gian. Khi đang sắp xếp hành lý, mình chợt liếc về căn nhà phụ dưới vườn. Một người phụ nữ đứng tuổi, tóc búi, dáng cao quý, đang bước chậm rãi lên gác. Mình cứ nghĩ là người thân của bạn.
Cho đến bữa cơm tối, mình hỏi. Bạn mình lắc đầu: “Lúc đó nhà chỉ có tao.” Ba của bạn ngồi uống trà, trầm ngâm rồi nói khẽ: “Có thể… là bà chủ cũ của ngôi nhà. Mất lâu rồi. Từ thời trước…” Không ai nói gì nữa. Nhưng gió trong vườn lúc đó, như lạnh hơn bình thường.
Từ đó tới nay, mình vẫn nhớ dáng họ. Không nhòe nhoẹt, không máu me – mà rõ ràng, chân thật. Nhưng lại không thuộc về thế giới này.
Có người bảo: ma hiện ra là do nghiệp. Có người bảo là duyên. Riêng mình tin: nếu bạn từng thấy – thì giữa bạn và họ từng có một sợi chỉ đỏ vô hình, buộc từ kiếp nào.
Thường, nếu bạn thấy, sẽ chỉ thấy từ sau lưng, từ xa, hoặc trong khoảnh khắc vô thức. Rất hiếm khi nào họ cho bạn thấy mặt – trừ khi giữa hai người có nợ duyên quá sâu.
Có người nhìn thấy, rồi quên. Có người thấy rồi sống với nỗi ám ảnh. Còn mình – thấy rồi, nhưng chỉ thấy yên lặng, như một lời chào từ thế giới bên kia.
🕯️ Có thể những linh hồn ấy… chỉ muốn bạn nhớ họ một lần nữa.
🖤 Có thể họ chỉ lướt qua, để lại một mảnh cảm giác kỳ lạ… rồi tan vào bóng tối.
Bạn thì sao? Bạn đã từng thấy ai không phải người sống?
Nếu có, hãy để lại một dấu chấm (.) hoặc kể cho mình nghe…