· · ·

Ba hồn bảy vía – nghe quen nhưng đã bao giờ bạn thực sự hiểu?

Từ nhỏ, ông bà hay dọa: “Hồn vía lên mây rồi à?”

Lúc bị giật mình thì người lớn bảo: “Mất vía rồi con ơi.”

Nhưng “hồn” là gì? “Vía” là gì?

Và vì sao trong nhiều câu chuyện tâm linh, hai chữ ấy lại quan trọng đến thế?

Người Việt mình xưa tin rằng, mỗi con người có ba hồn và bảy vía – hay với nữ là chín vía. Ba hồn là phần linh thiêng cao quý, là “tinh – khí – thần” hoặc “thiên hồn – địa hồn – nhân hồn”. Còn bảy vía (chín vía) là phần năng lượng sống gắn với thể xác, giác quan, cảm xúc – dễ tổn thương, dễ bị lạc, dễ bị giữ lại ở một cõi nào đó nếu gặp phải “sự cố vô hình”.

Tư kể bạn nghe một chuyện thật – có phần lạ lùng nhưng đầy ám ảnh.

Lúc trong nhà có người mất, ai để ý sẽ thấy ba chén cơm đặt ngay đầu quan tài. Một chén giữa có đủ đũa đôi. Hai chén bên thì chỉ mỗi chén – với một chiếc đũa.

Tư từng không hiểu – cho tới khi được một người thầy mà Tư hữu duyên gặp kể lại:

Chén giữa là dành cho phần hồn khôn, còn hai bên là hai phần hồn dại. Vì dại khờ nên chỉ để một chiếc đũa – để không tranh giành phần ăn của hồn khôn.

Thầy ấy còn bảo:

Khi con người nhắm mắt, hai phần hồn dại sẽ đi trước – đến trước mặt Diêm Vương để khai hết những điều từng làm khi còn sống. Muốn che giấu cũng không được. Hồn khôn dù lanh lợi, cũng đành theo sau nghe phán xét…

Một chuyện khác – cũng từ chính lời vị thầy đó kể lại cho Tư.

Một người đàn ông ở miền Trung, đang sống bình thường, sau một lần đi ăn đám trong xóm thì đột ngột trở nên lạ lùng: quên cách dùng điện thoại, quên điều khiển TV, và có khi bỏ nhà đi vài ngày không ai hay, rồi bỗng quay lại như chưa có gì xảy ra. Nhưng hỏi thì chỉ lặng thinh, ánh mắt lạc lõng.

Gia đình đưa đi khám, xét nghiệm, chữa trị bằng đủ cách. Nhưng không ai tìm ra nguyên nhân. Vị thầy kia nhìn qua một lần – chỉ nói đúng một câu:

“Hồn khôn của cậu ấy đã bị giữ lại.”

Thì ra trong lúc đi dự đám, người này đã tiểu tiện lên một phần mộ cổ, lại buông vài lời không kính trọng – mà mộ ấy là của một vị quan xưa có oai linh lớn. Sự xúc phạm ấy đã khiến hồn khôn bị quở trách – và bị tạm giữ như một lời cảnh cáo.

Tư không biết thầy đó là ai. Không bảng hiệu. Không quảng bá. Nhưng sau một lễ nhỏ trong rừng – chỉ vài tuần sau, người đàn ông ấy bắt đầu hồi phục. Ăn uống bình thường. Cười nói. Nhận biết trở lại.

Không thuốc. Không lý do.

Tin hay không – tùy mỗi người. Nhưng nếu bạn từng mất ngủ vô cớ, giật mình không lý do, hay quên, cảm giác như không phải chính mình, thì… có lẽ nên tự hỏi:

Có khi nào – một phần hồn vía của mình… đã đi lạc đâu đó?

Hãy thử thắp một nén nhang. Gọi tên mình. Gọi tên những phần đã từng là mình.

Vì ba hồn bảy vía không chỉ là chuyện dân gian – mà là cách người xưa nhắc nhau giữ mình đủ đầy, sống cho trọn vẹn cả thân lẫn tâm.

Nếu bạn từng trải qua những khoảnh khắc kỳ lạ như thế – hãy để lại một dấu chấm “•” bên dưới. Để biết, ở đây… vẫn còn những người hiểu chuyện mà không cần phải gọi tên.

Similar Posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *