Có những tiếng khóc chưa bao giờ được cất lên.
Có một hình hài chưa kịp chạm ánh sáng đời đã vĩnh viễn bị nhấn chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
Đứa trẻ ấy đã chờ đợi, khắc khoải trong bụng mẹ – từng nhịp tim non yếu hòa cùng nhịp tim mẹ để mong một ngày được gọi là “con người.” Thế nhưng, một khoảnh khắc bồng bột, một quyết định tưởng chừng giải thoát… lại trở thành bản án chung thân cho cả hai.
Người mẹ sau cuộc phá thai vẫn sống, vẫn thở, vẫn đi chợ, nấu ăn, trò chuyện. Nhưng nụ cười không còn trọn vẹn, giọng nói không còn ngân vang. Sự im lặng dày lên, nặng nề như một tấm màn phủ xuống đời cô. Không ai biết trong những đêm khuya, khi ánh đèn đã tắt, người đàn bà ấy áp tay lên bụng trống rỗng, nghe nhói buốt, như có tiếng thì thầm vọng lại:
“Mẹ ơi…”
Đứa trẻ không chịu rời đi. Nó ở đó, như một bóng hình mờ ảo. Khi mẹ muốn buôn bán, đôi tay run rẩy, hàng hóa đổ nghiêng như có một bàn tay nhỏ xô ngã. Khi mẹ khát khao một sự sống mới, mầm non ấy lại tắt lịm, như có ai chặn đứng. Đứa bé oán hận – oán cái giây phút mẹ đã chọn vứt bỏ.
Nhưng trong oán hận vẫn có một vết thương rỉ máu: nỗi khao khát được làm người. Nó chỉ muốn một lần được nghe tiếng ru: “Ầu ơ… gió đưa cành trúc la đà.” Chỉ một lần được ôm vào lòng, được gọi hai tiếng: “Con ơi.”
Nỗi đau chia đôi mà lại giống nhau: người mẹ mất con vì sai lầm bồng bột, đứa con mất cuộc đời vì sự chọn lựa ấy. Một người sống mà héo mòn, một linh hồn lơ lửng không nơi nương náu.
Thứ duy nhất có thể giải thoát, không phải thời gian. Không phải những nụ cười gượng gạo hay niềm vui bù đắp. Đứa bé chỉ cần một điều:
Một lời xin lỗi từ chính người mẹ
Bàn tay nhỏ chưa kịp ôm hơi ấm,
Hình hài non tan biến giữa hư không.
Oán hận lẫn thương – thành sợi chỉ,
Kết buộc mẹ con suốt kiếp mãi chưa xong.
Comments