Rằm – 15 ÂL – Hương Nhẹ, Chuông Vang, Lòng Dịu
Có những ngày, ta không biết mình đang chạy đi đâu. Cho đến khi nghe tiếng chuông chùa, và lòng bỗng dịu lại như nước lặng dưới trăng.
Đó là lúc Tư hiểu vì sao người ta lại đi chùa vào ngày Rằm.
Nghe chuông mà tỉnh mộng dài
Trần duyên buông xuống – nhẹ vai kiếp người.
Tư không phải là người tu hành. Không thuộc nhiều kinh, chẳng giỏi lễ nghi. Nhưng Tư tin – ai sống đủ lâu trên đất này rồi cũng sẽ có lúc muốn tìm đến một ngôi chùa vào ngày Rằm.
Không hẳn để cầu xin điều gì cụ thể.
Mà chỉ là muốn ngồi xuống, giữa tiếng chuông ngân đều đều, mùi trầm thoảng trong gió, và để lòng mình – sau bao ngày chạy đua với đời – có chỗ để lặng lại.
Vậy Ngày Rằm là gì, mà ai cũng nhớ đến?
Rằm – tức ngày 15 âm lịch – là thời điểm mặt trăng tròn và sáng nhất trong tháng. Với người Việt, trăng tròn là biểu tượng của sự đoàn viên, viên mãn, và trong một tầng nghĩa sâu hơn – là ánh sáng để soi lại nội tâm mình.
Trong Phật pháp, ngày Rằm không chỉ mang tính tự nhiên. Đó là thời khắc năng lượng tâm linh mạnh mẽ, là lúc tâm con người dễ mở, dễ buông, dễ thấy lại chính mình. Rằm trở thành một mốc lặng trong tháng, nơi mà người ta dừng lại, không chỉ để nhớ về Phật, mà cũng để soi lại chính cái “tôi” vẫn thường dễ lạc đường.

Dân gian có câu:
“Mồng Một cúng tổ tiên, Rằm cúng Phật.”
Rằm – trăng sáng ngoài trời, thì tâm cũng dễ sáng lại sau những ngày đầy bụi.
Tư từng hỏi một sư thầy trên đường lên Yên Tử:
– “Sao người ta hay đi chùa vào ngày Rằm?”
Thầy không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía rừng thông rồi mỉm cười:
– “Vì Rằm là lúc dễ quay về bên trong nhất. Trăng sáng ngoài trời, thì tâm cũng dễ sáng hơn bình thường.”
Tư hiểu Không phải ai cũng cần nhiều lý do để đi chùa. Có người đi vì thói quen. Có người đi vì tin. Nhưng cũng có người – như Tư – đi chỉ vì muốn được ngồi yên.
Tư thích đi những ngôi chùa nhỏ. Chỉ thích nơi nào yên ắng, có tiếng chuông ngân chậm, có bậc tam cấp cũ cũ, có cây bồ đề nghiêng bóng.
Ngày Rằm, Tư đi chùa không cầu tài, không cầu duyên, không cầu danh.
Chỉ khấn thầm: “Hôm nay, con thấy lòng mình yên hơn hôm qua.”
Tư nghĩ – đi chùa không nhất thiết phải cầu cho có thêm. Có khi, chỉ là để bớt đi: bớt giận, bớt gấp, bớt mỏi mệt.
Tư không phải Phật tử. Nhưng mỗi ngày Rằm, Tư tập ăn chay, tập không sát sinh, tập không giận dữ. Không tranh cãi chuyện không đáng, không cố hơn thua trong lòng người.
Tư đọc vài dòng kinh. Không hiểu hết, nhưng thấy lòng dễ chịu.
Tư học cách đi chậm hơn, nói nhẹ lại, nghĩ sâu hơn mà bớt đoán vội.
Nguyện ánh trăng Rằm soi sáng lòng con,
Cho tham – sân – si lặng xuống như dòng.
Cho con từ ái, nhẹ lời, hiền ý,
Không khiến ai buồn, chẳng gieo tổn thương.
Nguyện con vững bước giữa đời biến động,
Giữ tâm an tĩnh trước những trái ngang.
Hiểu rằng bình yên không đến từ ngoài,
Mà khởi từ chính lòng mình lặng trong.