Thời buổi này, họ “Đỗ” và tên “Thừa” lên ngôi thật rồi.
Hễ có chuyện gì không may, không tốt, không vừa ý… thì lập tức được gán cho cái nhãn “Đỗ Thừa.” Và tháng bảy âm lịch – hay còn gọi là tháng Cô Hồn – thường xuyên đứng đầu trong danh sách ấy. Người ta rỉ tai nhau: “Tháng này xui lắm, tháng này đen lắm, tháng này đừng làm ăn, đừng cưới hỏi, đừng mua bán…”
Thế nhưng, có bao giờ ta tự hỏi:
Nếu tháng bảy thật sự toàn xui xẻo, vậy những cửa tiệm, những người mưu sinh trong tháng này sẽ thế nào? Có lẽ họ đã đóng cửa nghỉ hết rồi. Nhưng bạn thử nhìn mà xem – chợ vẫn đông, hàng quán vẫn tấp nập, tiệm vàng mã còn bận hơn bao giờ hết.
Đúng là ông bà xưa có câu: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.” Nhưng chữ “kiêng” không có nghĩa là để mình sợ hãi, bó buộc, rồi bỏ quên mất cái gốc rễ của tháng này. Bởi lẽ, tháng bảy đâu chỉ có “Cô Hồn” – mà còn có một ngày linh thiêng: Vu Lan Báo Hiếu.
Tháng bảy là tháng của những ngọn đèn hoa đăng trôi trên dòng nước, mang lời cầu nguyện cho cha mẹ bình an. Là tháng của những bông hồng cài áo, nhắc ta nhớ về công ơn sinh thành. Là tháng để lắng nghe trái tim mình và tự hỏi: Ta đã sống trọn chữ hiếu chưa?
“Tháng bảy không chỉ có âm u,
Mà còn sáng tựa trăng thu vẹn toàn.
Ai ơi đừng sợ xui mang,
Hãy gieo hiếu hạnh, ấy vàng giữa tâm.”
Một năm hay một tháng, gọi là xui rủi, đâu phải tất cả ngày trong đó đều không tốt. Và một người thầy thật sự có tâm, có đạo, có tu vi cao – sẽ biết cách hóa giải, sẽ chỉ con đường để ta bước qua những ngày đại kỵ. Trời đất vốn bao dung, ông Trời có đức hiếu sinh, luật nhân quả cũng chẳng hề khép kín mà luôn để lại một lối sáng cho những ai sống thiện lành.
Nếu tháng này gọi là tháng Cô Hồn, thì cũng chính tháng này có Vu Lan để cân bằng. Như mặt trăng soi vào bóng tối, như bông hoa mọc lên từ bùn lầy. Cái xấu nào cũng mang trong mình một hạt giống của cái lành. Vấn đề là ta nhìn bằng con mắt nào, bằng tâm thế nào.
Và nếu có một tấm bùa hộ thân mạnh mẽ nhất, thì không phải là bùa chú từ thầy, từ miếu, từ chùa… mà chính là chữ Hiếu. Ai sống trọn đạo làm con, thì ngay cả những chông gai của đời cũng sẽ hóa mềm. Bởi chữ Hiếu không chỉ nối ta với cha mẹ, mà còn nối ta với Trời Đất, Tổ Tiên, và cả chính bản thân mình.
“Một chữ Hiếu, ngàn vạn chữ Thương.
Một tấm lòng, hóa giải muôn chương.
Khi con còn nhớ đến nguồn,
Bóng tối cũng hóa thành vườn ánh trăng.”
Vậy nên, đừng chỉ nhìn tháng bảy bằng một màu xám. Hãy nhìn nó như một lời nhắc nhở:
– Nhắc ta về sự mong manh của kiếp người.
– Nhắc ta về lòng biết ơn với cha mẹ còn sống và cả những người đã đi xa.
– Nhắc ta rằng, ngay trong bóng tối, ánh sáng vẫn luôn chờ được thắp lên.
Nếu có ai hỏi tôi: “Tháng này có xui không?”
Tôi sẽ mỉm cười: “Không. Tháng này là tháng của Hiếu. Mà chữ Hiếu thì chẳng bao giờ xui cả.” 🌙
Comments