Viên Đá Kỳ Lạ: Lời Nhắn Nhủ Âm Thầm
Có những khoảnh khắc đời thường, bất chợt một vật vô tri lại chạm vào tâm hồn ta – như cách một viên đá nhỏ có thể gợi lên bao dư vị khó gọi thành tên. Chuyện về một viên đá lạ của 1 người anh đồng hành cùng Tư dưới đây là một lát cắt như thế, nơi ngẫu nhiên và duyên lành dường như hòa vào nhau trong một tín hiệu âm thầm của vũ trụ.
Sau 49 ngày mẹ rời xa, tôi vẫn lạc lõng giữa những khoảng trống không tên, chật vật làm quen với cuộc sống thiếu vắng dáng hình thân thuộc. Đúng lúc ấy, công ty tổ chức chuyến dã ngoại thường niên – lịch đã định, tôi không thể từ chối. Dù lòng còn nặng nề, tôi cũng miễn cưỡng đi, tự nhủ hãy cho mình chút thời gian thả lỏng, tạm quên đi những u sầu.
Trong khi mọi người vui vẻ đùa giỡn dưới bãi biển trong xanh, tôi lại ngồi lặng một góc, nhớ về cuộc trò chuyện đêm qua về những viên đá mang năng lượng kỳ lạ. Đang miên man thì vô tình tay tôi chạm vào một viên đá to, thấy nóng ran. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản do trời nắng mà thôi. Nhưng khi nhặt lên xem, sống lưng bỗng lạnh buốt – viên đá ấy lại có hình khuôn mặt người, như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Biển chiều gió nhẹ lướt qua
Viên đá lạnh lẽo, bỗng hóa thân thành gương mặt lạ
Có ai ngờ, điều tình cờ lại gieo vào lòng một nỗi bâng khuâng.

Tò mò và có chút lạ lẫm, tôi cất viên đá vào balo mang về nhà. Dù nhiều người chú ý, nhưng mọi chuyện chỉ thực sự kỳ bí sau chuyến đi Yên Tử.
Đêm ấy chúng tôi nghỉ lại ở một đền nhỏ giữa rừng Yên Tử. Sáng hôm sau, cả nhóm dậy sớm, men theo những bậc đá lên đỉnh. Không khí lạnh như cắt, mây phủ lưng chừng núi. Sau khi thắp nhang, đứng lặng nhìn khung cảnh mênh mông trời đất, tôi chợt cảm thấy bên hông mình ấm áp giữa cái thời tiết lạnh lẽo, an yên.
Bàn tay lần vào túi, tôi ngạc nhiên nhận ra chính là viên đá hôm nọ – lúc này, nó nóng lên như thiêu, như đốt giữa tiết trời giá lạnh. Tôi đưa cho những người bạn đi cùng sờ thử, ai cũng thấy lạ vì hơi ấm rõ rệt từ viên đá, khác hẳn với cái lạnh buốt quanh mình.
Khói nhang hòa cùng mây núi
Viên đá vô danh chợt bừng hơi ấm
Giữa trời đất, đâu biết là tình cờ
Hay một lời nhắn nhủ âm thầm.
Từ sau lần ấy, những điều kỳ lạ bắt đầu len nhẹ vào cuộc sống tôi – như những làn sóng vô hình. Tôi không còn thấy mình đơn độc giữa đời. Vì tôi hiểu, có một “Ông Rùa” nào đó – âm thầm đi bên tôi, lặng lẽ như viên đá nhỏ ấy, nhưng đầy ấm áp và nhắc nhớ.
Nếu bạn cũng từng trải qua những khoảnh khắc lặng lẽ, những điều kỳ lạ giữa đời thường, hãy ghé thăm Tinh Linh Tự– nơi chúng ta cùng sẻ chia câu chuyện, ký ức và những rung động tâm linh nhẹ nhàng. Mỗi bài viết là một nhịp cầu nhỏ, nối bạn với những điều sâu thẳm trong chính mình.